Đây là lần thứ ba mình trở lại với đồi cỏ, nơi mỗi mùa lại khoác lên mình một vẻ đẹp riêng, khiến người ta chẳng thể nào quên. Lần đầu ghé thăm, mình đến vào thời điểm giao mùa, khi cỏ còn đang chuyển màu. Ánh nắng đầu hè gay gắt đến mức muốn “vỡ đầu”, nhưng lại làm cho bức tranh thiên nhiên thêm phần rực rỡ.
Lần thứ hai, mình được chiêm ngưỡng mùa cỏ cháy, khi triền đồi khoác tấm áo nâu đỏ, kết hợp cùng ánh hoàng hôn và bình minh đỏ rực, đẹp đến nao lòng. Và rồi, lần thứ ba này, đồi cỏ đón mình bằng một mùa hạ xanh mướt, mây vờn lững lờ trên lưng chừng đồi, tạo nên khung cảnh vừa trong trẻo, vừa an yên đến lạ.
Từ khi khu Ba Quáng Panorama được dựng lên, mình gần như luôn dành ít nhất một đêm ở đây để sáng hôm sau có thể dậy sớm, ngắm mặt trời mọc và săn mây. Tối hôm trước trời mưa rất to, nhưng sáng ra chỉ còn lại vài dải mây lãng đãng. Dù không quá nhiều, nhưng với mình điều đó chưa bao giờ là trở ngại. Bởi mỗi chuyến đi, điều quan trọng nhất không chỉ là săn được mây đẹp hay không, mà là những trải nghiệm mình có được, những khoảnh khắc lặng yên cùng thiên nhiên.
Buổi sáng trên đồi cỏ thật sự đáng nhớ. Mình thong thả đi dạo, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành, lắng nghe tiếng gió thổi qua từng ngọn cỏ. Thi thoảng, vài chú chó nhỏ chạy lon ton ra “chào hỏi”, như thể muốn trở thành hướng dẫn viên đặc biệt cho chuyến đi của mình. Giữa không gian rộng lớn ấy, mình chọn cho mình một góc nhỏ để ngồi xuống, vừa thưởng thức bữa sáng giản dị, vừa ngắm nhìn mây trời. Mọi thứ bỗng chốc trở nên chậm rãi và bình yên, khác hẳn nhịp sống vội vã thường ngày.
Sau những giây phút thảnh thơi, mình tiếp tục hành trình, rời đồi cỏ để trở về Trùng Khánh. Nhưng trong lòng vẫn đọng lại dư âm của buổi sáng mát lành, của triền đồi xanh biếc và những áng mây trôi bồng bềnh. Có lẽ, đó chính là lý do khiến mình luôn muốn quay lại nơi này, hết lần này đến lần khác. Mỗi mùa, mỗi khoảnh khắc đều mang đến một cảm xúc mới, để rồi đồi cỏ không chỉ là một điểm đến, mà còn là nơi cất giữ những kỷ niệm khó quên trong hành trình tuổi trẻ.