Vùng cao Việt Nam luôn để lại trong mình những ký ức khó quên, không chỉ bởi cảnh sắc hùng vĩ mà còn bởi con người và những câu chuyện bình dị nơi đây. Mỗi lần đặt chân tới, mình lại được chào đón bằng những nụ cười hiền hậu, những ánh mắt thân thiện của đồng bào miền núi.
Có lần, một người dân bản địa sẵn sàng đi bộ một quãng đường dài chỉ để giúp mình mua một chiếc túi thổ cẩm nhỏ mang về xuôi làm kỷ niệm. Món quà giản dị ấy không chỉ là vật lưu niệm, mà còn là minh chứng cho tấm lòng hiếu khách và sự chân thành của người vùng cao.
Ấn tượng nhất với mình có lẽ là những em nhỏ H’Mông. Dù gương mặt còn lấm lem bụi đất, quần áo chẳng mấy khi lành lặn, nhưng đôi mắt các em vẫn trong veo, ánh lên sự tinh khôi khi nô đùa cùng đàn cún trước sân nhà. Khoảnh khắc ấy như gom trọn cả sự hồn nhiên, mộc mạc và niềm vui giản đơn mà đôi khi ở nơi phố thị bon chen, chúng ta khó lòng tìm thấy.
Điều đặc biệt ở vùng cao không chỉ là khung cảnh núi non hùng vĩ, ruộng bậc thang trập trùng hay những bản làng nép mình trong mây trắng, mà còn ở chính lối sống và thế giới quan của con người nơi đây. Họ sống chậm rãi, ít toan tính, gắn bó với thiên nhiên và cộng đồng. Đó cũng là lý do khiến mỗi câu chuyện, mỗi nụ cười và mỗi cái bắt tay mình nhận được đều mang một sức mạnh an ủi kỳ lạ, làm dịu đi những xô bồ thường nhật.