Tôi sinh ra và lớn lên giữa vùng đất Bắc Bộ dịu dàng ấy, nơi từng dòng sông, con đường quê đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi.
Nhưng giờ đây, khi đứng trên vùng đất Cần Thơ của anh – người chồng sắp cưới đã gắn bó cùng tôi bao năm tháng, tôi mới thật sự hiểu vì sao nơi này lại giữ một vị trí đặc biệt trong lòng anh đến thế. Cần Thơ, nơi mà trong lời kể của anh là bến sông, là chợ nổi, là hàng dừa nước rợp bóng, là mùi hương của phù sa và vị ngọt thanh của trái cây chín mọng. Được đặt chân đến đây, quê hương anh, tôi thấy lòng mình rộn ràng lẫn xúc động, như thể mình đang bước vào thế giới mà anh đã mang theo suốt những năm tháng xa nhà.
Anh thức dậy từ sớm, nhẹ nhàng gọi tôi dậy và bảo rằng phải đến chợ nổi Cái Răng khi trời còn mờ sương thì mới thấy được vẻ đẹp trọn vẹn của nơi này. Chúng tôi rời nhà khi dòng sông Hậu vẫn còn phủ màn sương mỏng, trong không gian mát lành của sớm mai. Chiếc thuyền lướt nhẹ trên dòng nước, và dần dần, chợ nổi Cái Răng hiện ra nhộn nhịp như một bức tranh sống động. Hàng trăm chiếc ghe, chiếc xuồng chở đầy hoa trái, rau củ và nông sản, chen nhau trên mặt nước, người bán kẻ mua cười nói rộn ràng.
Anh cầm tay tôi, chỉ cho tôi những “cây bẹo” – cây sào cao treo các loại nông sản để người mua nhìn từ xa đã biết được ghe bán gì. Chúng tôi ghé vào một ghe bán dứa, chị bán hàng niềm nở mỉm cười, gọt từng trái dứa tươi vàng óng, đưa cho chúng tôi một lát mời ăn thử. Miếng dứa ngọt thanh chạm đến vị giác khiến tôi cảm nhận rõ vị ngọt của đất trời miền Tây, và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy hiểu anh thêm chút nữa – hiểu về miền quê đã nuôi anh khôn lớn, về những tháng ngày anh cùng mẹ ngược xuôi trên sông.
Buổi trưa, chúng tôi tiếp tục hành trình trên dòng Hậu Giang dưới ánh nắng dịu nhẹ và làn gió thoảng qua mát lành. Thuyền chầm chậm trôi qua những hàng dừa nước xanh mướt, qua những mảng lục bình trôi lững lờ, đôi khi lại thấy cánh cò trắng bay lên rồi đậu xuống giữa dòng. Nhìn ngắm cảnh sông nước, tôi dần hiểu vì sao miền Tây lại được ví như người mẹ bao dung, nơi mà con người và thiên nhiên hòa quyện, nuôi nấng và chở che nhau qua bao thế hệ.
Anh kể về tuổi thơ của mình, về những ngày còn bé lội nước, tắm sông cùng bạn bè, về những buổi tối ngồi bên bờ sông nghe bà kể chuyện. Đôi mắt anh lấp lánh niềm vui, niềm tự hào khi nhắc về quê hương, và tôi cảm nhận được rằng, miền Tây không chỉ là một vùng đất, mà còn là nơi khắc sâu trong tâm hồn anh những kỷ niệm êm đềm, gần gũi.
Chiều xuống, anh đưa tôi đến một quán nhỏ ven sông để thưởng thức những món ăn anh bảo là “hương vị của tuổi thơ”. Đầu tiên là món cá lóc nướng trui, con cá lóc được xiên que tre rồi nướng trực tiếp trên lửa than. Lớp da ngoài cháy giòn, thơm phức, bên trong là thịt cá mềm ngọt, vị thanh thoát. Anh dùng tay gói từng miếng cá trong bánh tráng, thêm rau thơm và chấm với chén nước mắm chua ngọt. Anh bảo tôi rằng: “Đây là vị ngọt của sông Hậu, là mồ hôi của những người nông dân chất phác đã vun đắp.”
Chúng tôi còn thưởng thức món lẩu mắm – đặc sản mà chỉ miền Tây mới có hương vị đậm đà đến vậy. Lẩu mắm nấu từ mắm cá linh, thêm nước dừa và rau đồng tươi mát. Từng cọng rau đắng, bông điên điển, bông súng tươi ngon hòa quyện trong nước lẩu thơm lừng, tạo nên một bản hòa ca của hương vị quê nhà. Tôi nhìn anh, nhận ra mỗi món ăn không chỉ là hương vị mà còn là kỷ niệm, là một phần tuổi thơ anh đã gắn bó nơi này.
Trong suốt chuyến đi, điều khiến tôi yêu quý Cần Thơ không chỉ là cảnh sắc mà còn là tấm lòng người miền Tây, nồng hậu và chân thành. Ở bất kỳ đâu, chúng tôi cũng nhận được sự đón tiếp ấm áp từ người dân – từ bác lái thuyền, chị bán hàng, đến những người tôi chỉ gặp qua đường. Sự thân thiện của họ mang lại cảm giác gần gũi như chính những người thân quen.
Anh bảo rằng miền Tây luôn như thế, con người ở đây hào sảng và hiếu khách như dòng phù sa hiền hòa, đã đón anh trở về mỗi lần xa quê và trở thành một phần trong anh. Có lẽ sống cùng với sông nước đã khiến người miền Tây trở nên giản dị, mộc mạc, nhưng sâu sắc và đầy nghĩa tình.
Buổi chiều dần buông trên dòng sông Hậu, mặt trời nhuốm màu đỏ cam rực rỡ, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước. Chúng tôi ngồi bên nhau trên thuyền, ngắm nhìn ánh hoàng hôn dịu dàng như vẽ thêm màu sắc cho khung cảnh thanh bình của dòng sông. Anh nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh tình cảm, và khẽ bảo rằng muốn mỗi năm lại được đưa tôi về nơi này, để cùng ngắm hoàng hôn trên sông, cùng cảm nhận sự an yên và gần gũi của miền quê.
Tôi biết rằng, chuyến đi này không chỉ là để khám phá, mà còn là hành trình để tôi hiểu thêm về anh, về vùng đất đã nuôi dưỡng anh, đã ghi dấu tuổi thơ anh. Cần Thơ – nơi dòng sông Hậu và tình người hòa vào nhau như bản tình ca dịu dàng và sâu lắng, đã trở thành một phần ký ức đẹp trong cuộc sống của chúng tôi.
Cần Thơ – bản tình ca trên sông Hậu, mãi là vùng đất đặc biệt trong lòng tôi và anh, nơi tôi không chỉ yêu cảnh sắc mà còn yêu thêm người đàn ông bên cạnh, cùng những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ mà anh dành cho tôi.