Theo VOV, sáng 30/4/2025, từng con phố, từng góc đường ở trung tâm TP.HCM như được khoác lên mình một màu áo mới – màu của niềm tự hào dân tộc, màu đỏ rực rỡ của quốc kỳ Việt Nam và lá cờ Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam. Người dân từ khắp nơi đổ về các tuyến đường như Võ Văn Tần, Nam Kỳ Khởi Nghĩa, Nguyễn Huệ, Lê Lợi… trong sắc phục đỏ, tay cầm cờ Tổ quốc, tạo nên một biển người sôi động và xúc động.
Ai nấy đều mang một tâm trạng khó tả: Hồi hộp, háo hức, nhưng trên hết là sự tự hào sâu sắc khi được chứng kiến giây phút lịch sử thiêng liêng – lễ diễu binh, diễu hành kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975–30/4/2025).
Người già, người trẻ, từ những em nhỏ ngồi lọt thỏm trong vòng tay bố mẹ, đến những cụ già đầu tóc bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, tất cả cùng ngồi thành hàng ngay ngắn trên vỉa hè, nhường đường cho các khối lực lượng diễu binh, diễu hành hùng dũng đi qua. Có người đã đến từ nửa đêm, mang theo nước, bánh mì, và cả niềm tin yêu tha thiết dành cho quê hương.

Nhiều cựu chiến binh từ các tỉnh, thành cũng đã có mặt từ sớm. Họ mặc bộ quân phục đã phai màu theo năm tháng, ngồi lặng lẽ bên lề phố, tay nắm chặt lá cờ đỏ sao vàng. Với họ, khoảnh khắc này không chỉ là sự chứng kiến một sự kiện long trọng, mà còn là hành trình ngược dòng ký ức – trở về thời tuổi trẻ đã từng “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”, từng nằm lại giữa rừng sâu hay chiến đấu nơi chiến hào rực lửa.
Hàng ngàn người cùng hướng mắt về phía các đoàn xe diễu hành, các khối lực lượng vũ trang bước đều, các màn trình diễn khí tài, quân trang hiện đại. Mỗi bước chân của người lính đi qua là một tiếng vang của niềm tin, là sự khẳng định: “Đất nước này đã và sẽ mãi được gìn giữ, bảo vệ bởi những con người kiên trung nhất.”
Khi các chiến sĩ đi ngang qua, những tràng vỗ tay rộ lên, cờ vẫy rợp trời, nhiều người hò reo không ngớt. Một số góc đường lắp đặt màn hình LED, truyền hình trực tiếp buổi lễ, để không ai bỏ lỡ bất kỳ giây phút thiêng liêng nào.
Góc đường Nguyễn Huệ – Lê Lợi là một trong những nơi đông nhất. Biển người đỏ rực, từng ánh mắt hướng lên không trung khi phi đội tiêm kích lượn vòng, vẽ nên dải khói trắng giữa bầu trời xanh thẳm. Tiếng động cơ gầm rú của tiêm kích Su-30MK2 như lời tuyên ngôn của một dân tộc tự chủ, mạnh mẽ và sẵn sàng bảo vệ nền hòa bình mà cha ông đã đánh đổi bằng máu xương.

Sự kiện hôm nay không chỉ là một buổi lễ. Nó là bản trường ca của lòng yêu nước. Là hồi trống vang dội nhắc nhở mỗi người dân Việt Nam rằng: Để có được 50 năm hòa bình, biết bao thế hệ đã ngã xuống. Và vì thế, từng bước chân, từng cánh tay vẫy cờ hôm nay là lời tri ân sống động nhất.
Có lẽ phải rất lâu nữa – 50 năm hoặc hơn – chúng ta mới lại được chứng kiến một khung cảnh hào hùng và xúc động như thế. Nhưng chắc chắn, những khoảnh khắc này sẽ sống mãi trong lòng mỗi người. Sống mãi như chính ngọn lửa yêu nước đang cháy bùng rực rỡ trong tim triệu triệu người con đất Việt.
Tổ quốc hôm nay là kết tinh của bao lớp người đã hy sinh thầm lặng. Và màu đỏ của cờ hoa hôm nay – màu của máu, của lửa, của trái tim Việt Nam – sẽ không bao giờ tắt. Vì chúng ta là người Việt Nam. Một lòng. Một dải đất. Một niềm tin bất diệt.