Theo Báo Thanh niên, bài viết nhấn mạnh: "Ngày nay, quốc gia Đông Nam Á đang trên đà phát triển mạnh mẽ này đã có những bước tiến dài hàn gắn vết thương chiến tranh. Tuy nhiên, họ vẫn luôn quan trọng quá khứ các công thức tưởng niệm và bảo tàng trên khắp cả nước. Nhiều địa điểm trong đó đã trở thành điểm đến không thể thiếu của những người yêu lịch sử, mang lại những trải nghiệm sâu sắc, động và mở mang mắt."
Dưới đây là 8 địa chỉ được National Geographic gợi ý.
Trung tâm lạc bộ tại TP.HCM, nơi đây được xem là bảo tàng hàng đầu về chiến tranh tại Việt Nam, nơi phơi bày những góc khuất đau nhất của cuộc chiến. Bảo tàng lưu giữ bằng chứng về các sự kiện bi thảm như thảm sát Mỹ Lai, nơi 500 thường dân vô tội đã bị sát hại.

Các khu trưng bày khác làm nổi bật hậu quả tàn khốc của chất độc da cam/dioxin. Ngoài ra, một trong những điểm thu hút du khách là bộ sưu tập tài khí quân sự số đồ từ thời chiến, bao gồm bao máy bay, xe tăng và cả bom nổ chưa nổ.
Công trình kiến trúc hiện đại và bề thế này chính là nơi chứng kiến kiến trúc giải quyết cuộc chiến chính thức chấm dứt vào năm 1975. Từ mang tên Dinh Độc Lập, xây dựng nhà bây giờ mở cửa cho họ công tham quan. Nội thất bên trong vẫn giữ nguyên phong cách thiết kế của thập niên 1960. Tầng hầm của Dinh là khu ẩn náu và trung tâm chỉ huy, cùng với các thiết bị liên lạc, điện thoại và bản đồ tác chiến cổ điển, mang đến một cảm giác chân thực về không khí của những ngày cuối cùng của cuộc chiến.

Hệ thống đường hầm và phòng bổ sung này là một bằng chứng cho thấy sự sáng tạo và sức mạnh của quân đội Việt Nam, cho phép họ di chuyển và hoạt động bí mật ngay dưới lòng đất. Một phần của hệ thống địa đạo đã được bảo tồn ở Củ Chi, trở thành thành điểm tham quan độc đặc.

Du khách sẽ được hướng dẫn viên chỉ cho những cánh cửa hầm bí mật, ngụy trang khéo léo dưới đất và lá cây, và trải nghiệm chui vào những đoạn hầm thu hẹp, tối với chiều cao chỉ gần 1 mét.
Vừa xúc động vừa đau thương, khu tưởng niệm này được xây dựng ngay tại địa điểm xảy ra thảm sát Mỹ Lai ở làng Sơn Mỹ, Quảng Ngãi. Ý tưởng trung tâm của đài tưởng niệm là một tác phẩm điêu khắc hoàn thiện ảnh, tái hiện hình ảnh của những người dân làng trong thảm kịch.

Ngược lại với quá khứ kinh hoàng, nơi đây giờ là một không gian thanh bình với bức tượng được bao quanh bởi một khu vườn hoa hồng yên tĩnh. Cạnh đó là một bảo tàng nhỏ lưu trữ tư liệu về sự kiện năm xưa.
Khu phi quân sự (DMZ) là giới tuyến chia cắt hai miền Nam - Bắc trong chiến tranh, nằm dọc theo Vĩ tuyến 17 và sông Bến Hải. Nơi đây từng là nơi diễn ra nhiều ác chiến thuật và tập trung các địa điểm chiến lược. Du khách có thể ghé thăm Căn cứ Khe Sanh, nay là một bảo tàng ngoài trời, hay sân bay Tà Cơn, nơi xác máy bay, xe tăng và pháo vẫn nằm lại trên thảm cỏ như những chứng nhân im lặng của lịch sử.
Tương tự Củ Chi, địa đạo Vịnh mốc cũng là một hệ thống hầm bổ sung được bảo tồn nguyên chất. Tuy nhiên, điểm khác biệt lớn nhất là nơi đây được xây dựng để làm nơi ẩn náu cho khoảng 90 gia đình dân gian thường xuyên trong suốt 6 năm (1966 - 1972). Tham quan địa đạo, du khách sẽ kinh ngạc khi thấy bên trong có đủ không gian cho nhà bếp, giếng nước và chí cả một phòng hộ sinh – nơi 17 người đã cửa hàng tiếng bạch hoa đời ngay dưới tắm bom.

Vào cuối năm 2024, bảo tàng quân sự nổi tiếng của Hà Nội đã được chuyển đến một địa điểm mới khang trang và hiện đại hơn ở phía tây thành phố. Bên trong không trưng bày vô số vật phẩm quân sự từ cuộc chiến.

Ngoài ra những khí tài tài lớn, bảo tàng còn có các phòng trưng bày những kỷ vật cá nhân đầy xúc động như ảnh, quân phục, thư từ... của những người lính và dân dân bình thường, mang đến một cái nhìn nhân văn sâu sắc về cuộc chiến.
Nơi đây từng giam giữ nhiều tù binh phi công Mỹ và bị họ đặt cho đặc biệt cảm mai là "Hilton Hà Nội". Nhà tù do người xây dựng vào cuối thế kỷ 19 và một phần đã được chuyển đổi thành bảo tàng. Các hiện vật nổi bật bao gồm những vật dụng cá nhân của các cựu nhân, đặc biệt là bộ đồ bay của John McCain, cựu ứng cử viên Tổng thống Mỹ, người đã bị giam tại đây sau khi máy bay bị bắn rơi trên bầu trời Hà Nội năm 1967.
